Gặp lại em giữa những ngày thu Hà Nội, quá bất ngờ và chẳng thể định hình được cảm xúc của bản thân lúc đó.
Em vẫn vậy, như ngày 2 đứa gặp nhau ở Sài Gòn nhưng cái vô tư, lém lỉnh ngày xưa đã khác, em giờ sâu sắc hơn, đằm thắm hơn.
Những kỷ niệm xưa cũ như ùa về cùng với sự xuất hiện của em.
Dẫu đã hứa với nhau rằng, những kỷ niệm kia xin giữ trong đáy lòng, chẳng thể đong đầy cũng không vơi đi. Còn giữ cho nhau là được rồi.
Tôi đã nghĩ chẳng thể gặp lại em giữa Hà Nội như thế này, cuộc sống quanh tôi đã thay đổi rất nhiều từ ngày gặp em và nó cũng khác rất nhiều từ ngày xa em.
Hai người lượn khắp những con phố Hà Nội, cuối cùng dừng chân ở 1 quán cafe ven hồ ngày trước. Từ ngày chia tay em, tôi không trở lại nơi đây nữa, tôi không muốn vương vấn quá khứ với hiện tại của mình. Không nói với nhau lời nào, thực sự thì tôi không biết phải nói gì với em. Tâm trạng tôi rối bời, lúc chiều đã xin phép vợ đi có chút việc, thực tế tôi không muốn vợ biết mình gặp lại em.
Trong tôi, em là một miền ký ức sâu kín, tựa chừng sâu kín đến mức tôi chẳng thể nào tìm lại được.
– Nắm tay em đi anh?
– …
– Ai nói đàn ông có vợ thì không cầm tay phụ nữ khác được? – Em vẫn nhí nhảnh như trước.
– …
– Đùa anh đấy, em về lần này rồi không trở lại nữa đâu? Mọi việc đã xong rồi ha. Sợ anh còn vấn vương nên qua gặp anh 1 lần đó.
– Thỉnh thoảng quay về vẫn được mà? – Tôi thật chẳng rõ mình muốn nói j với em lúc này nữa. 1 tình cảm trìu mến của ngày xưa còn nguyên vẹn đó, nhưng giờ trước em nó thật lạ lùng.
Em nhìn về phía xa xăm mặt hồ, làn tóc bay nhẹ nhàng cùng với gió và mùi hương nước hoa thoảng thoảng. Không nói j, không gian như tĩnh lặng đủ để nghe được cả tiếng những gợn sóng vỗ, tiếng rao hàng xa xa.
Nhớ lại ngày xưa gặp em thì ngược lại, tôi ngồi tách mình khỏi tiếng nhạc ồn ã, muốn tìm cho mình một khoảng lặng riêng tư, em tiến lại bắt chuyện và bước vào đời tôi từ ngày đó.
– Em muốn nói j không? – Câu nói của tôi khi bắt chuyện với em ngày đó, thú thực lúc đó tôi còn khờ khạo lắm, giờ vẫn thế thôi, ăn nói không phải sở trường nên ít nói lắm.
– Ngắm mặt hồ cùng em đi anh, nói j chứ! – Sak, ngắm hồ thì có gì đâu, tôi quay ra mặt hồ như em nói, một màu đen nhờ nhờ, những ánh đèn phía xa rung rinh dưới làn nước… khiến cho bóng tối thêm huyền ảo. Thú thực tôi không thích tự kỷ như vậy.
– Giờ em làm j?
– Em đi học.
– Bận không?
– Cũng có.
…
Tôi nghĩ là vốn từ của tôi đã cạn rồi, em đã không hưởng ứng câu chuyện lại còn trả lời cụt lủn vậy thì tôi không thể nói j hơn được nữa. Nâng ly cafe làm 1 ngụm, tôi tự ru mình vào im lặng
“Có phải anh là người đầu tiên cướp hồn em khi lần đầu gặp mặt
Có phải anh muốn nói gì không hay tim em thèm được nghe anh nói
…”
Thật tình cờ, bài nhạc cũ của quán cafe lại đúng là bài em vẫn thường hát, tôi cũng chả hiểu nổi, giờ này sao vẫn còn play bài này nữa. Nhìn sang em, tôi thấy đôi dòng lệ đang chứa chan khóe mắt, chỉ trực trào ra ngay khi em nhắm lại.
“Rồi từng đêm sâu trong giấc mơ em mong được mãi có anh trọn đời
Được nghe thấy anh nói yêu em, dù trong mơ mà thôi”
– Em đã yêu ai chưa? – Ngày xa em tôi đã buồn rất nhiều, điều tôi sợ nhất là tình cảm em dành cho tôi không dứt khoát được. Tôi chỉ mong em có thể yêu một ai đó, tôi hỏi em khi bài hát vừa dứt, bầu không khí đang tĩnh lặng trước khi sang 1 bài hát mới.
– Chưa, em quay về tìm anh để yêu đây…
– …
– Thôi đi cưng, em xạo đó, tưởng ngon ah. Ai bảo bỏ rơi người ta chứ.
….
– Em sắp cưới rồi, tháng sau ha. Báo anh vậy để đỡ lo nha.
– Uhm, chúc phúc cho em. Sống vui vẻ và sống thật với chính mình đấy.
– E hèm, biết rồi!
Tôi muốn hỏi thêm về em nhưng suy nghĩ trong lòng cứ mâu thuận, hỏi để làm gì đâu chứ, quan tâm quá cũng để làm gì chứ! Thôi thì cứ để ký ức về nhau là nguyên vẹn như cũ đi.
– Anh muốn nói gì không? – Em lại hỏi tôi câu hỏi lúc đầu dành cho em.
– Nếu muốn em có thể nắm tay anh 1 cái đó. – Cũng không hiểu tôi nghĩ gì, vì lúc này thôi thực sự cảm thấy rất nhẹ nhàng khi đưa tay ra cho em. Tôi nghĩ em cũng hiểu những gì tôi muốn nói và đôi khi hiểu nhau thế là đủ rồi.
– Ngon nha, ai thèm chứ, lại gần đây nào. – Em vỗ vỗ lên phần đệm bên ghế ngồi của mình, kêu tôi qua đó.
– Đâu xem nào – Em đưa tay lên má tôi – Có béo lên nha, chị 2 chăm anh tốt đó, chứ gầy quá xấu òm ra.
– Xấu mà có gấu yêu đấy. – Tôi cũng đáp lại em để bầu không khí bớt u ám, nặng nề.
– Này thì yêu này! Tưởng mình ngon ah.
Em ôm lấy khuôn mặt tôi và đặt lên môi nụ hôn nồng nàn. Tôi yêu em cũng vì như vậy, em cá tính, nhí nhảnh và cũng rất lém lỉnh. Nụ hôn này trao nhau là thật tự đáy lòng. Yêu em và cầu mong em hạnh phúc. Nụ hôn như có vị mặn, nụ hôn như có nước mắt, của em, của tôi, tôi không rõ, lúc này đây tôi chỉ mong thời gian có thể quay ngược.
Tôi mong có thể bù đắp cho em những đau khổ em đã trải qua. Nhưng tôi biết, em cũng cần gì đâu điều đó, yêu nhau, có nhau và hãy cứ sống cho ngày hôm nay đi. Tôi biết, sau nụ hôn này cũng là lúc chúng tôi xa nhau, cũng là lúc cả 2 về với thực tại của mình.
Nụ hôn cuối thay cho lời tạm biệt
Em bước đi xin đừng buồn em nhé
Yêu thương kia xin giữ lại trong tim
Nhớ đến nhau và hãy mỉm cười