Adom (II)

“Chào mừng các bạn đã gia nhập Adom. Tôi hi vọng rằng nơi đây sẽ cho bạn những trải nghiệm tuyệt vời về một môi trường làm việc chuyên nghiệp nhất. Chính vì điều đó, tôi cũng hi vọng các bạn sẽ có những nỗ lức tương ứng để đáp ứng được đòi hỏi nơi đây.”
Đó là Ms Hiền giám đốc bán hàng của G1, tôi đã có dịp nói chuyện với chị ở vòng phỏng vấn áp chót, một quý cô thực sự, trẻ và thông minh. Lại là một phụ nữ trẻ đẹp phải chăng mình được nhận cũng vì lý do đó. Ý nghĩ đó vừa lướt qua, tôi vội lấy tay che miệng vì không nín được cười trước sự liên tưởng hay ho của mình. Bối cảnh của ngày phỏng vấn tái hiện lại trong đầu tôi rõ nét. Tôi đứng trước chị, đưa tay ra đáp lấy bàn tay nhỏ nhắn nhưng cái nắm tay thì chắc nịch từ phía chị, dường như ngay lập tức tôi thấy mình thật non nớt và khờ khạo. Tôi nhận ra rằng những cái thông điệp đẹp đẽ được tôi chau chuốt trong hồ sơ xin việc bỗng trở nên vô nghĩa. Buổi nói chuyện hôm đó, chị không đề cập đến công việc, kinh nghiệm cũng như hiểu biết của tôi về công ty, về thị trường hay thông tin nào khác đại loại như vậy. Tôi có 20 phút để đặt câu hỏi. Điều đó làm tôi bối rối, tôi không biết mình nên hỏi gì vì trong đầu tôi đã xác định rõ tư tưởng sẽ trả lời sao cho tự tin và thể hiện được mình trước người tuyển dụng với những câu hỏi tình huống xương xẩu đã được tôi chuẩn bị từ trước. Rốt cục tôi đã sai, đã tính sai… tôi mỉm cười mỉa mai mình khi nghe chị đề nghị tôi có thể bắt đầu đặt câu hỏi. Một cách khôn khéo để xoáy sâu ruột gan của ứng viên, tôi trở nên lúng túng ra mặt và chuỗi phản ứng đó không qua mắt được chị. Dù luôn tự tin mình là đứa rất cứng rắn và có cái đầu lạnh, thật xui xẻo, trước chị thì cái lạnh đó như tan chảy. Tôi tự trấn an mình rằng, không phải lo, những gì mình gặp phải thì những ứng viên khác cũng như vậy, tốt nhất là nên bày tỏ suy nghĩ thật kẻo lại bị hớ thì tiêu mất…
“Xin giới thiệu đây là anh Dũng, trưởng phòng kinh doanh. Các bạn sẽ là nhân viên dưới sự quản lý trực tiếp của anh Dũng. Đây là chị Hà – trưởng phòng nhân sự, chị sẽ quản lý mọi mặt về con người trong G1. Anh Dũng và chị Hà chắc mọi người cũng đã biết và đây là anh Tuấn trưởng phòng xuất nhập khẩu phụ trách dòng xe nhập khẩu về Việt Nam…”
Ms Hiền giới thiệu từng người và không quên kèm theo đó là những thông tin ngắn gọn về họ. Cái đầu nhỏ bé của tôi vội vã tiếp nhận những luồng thông tin mới, khô khan và tẻ nhạt. Tôi bắt đầu suy nghĩ đến những biệt danh cho từng người ngay khi Ms Hiền vừa giới thiệu xong, đó chính là mẹo nhớ tên nhiều người của tôi. Ngày trước bố đã chỉ cho tôi cách này, bố nói tôi nên gắn với những hình ảnh quen thuộc, dễ liên tưởng, đôi khi tên người có thể quên nhưng những hình ảnh quen thuộc sẽ dẫn dắt tôi tìm lại được vùng thông tin bị mất đó dễ dàng hơn. Bố nhấn mạnh rằng việc nhớ tên khách hàng cũng như đối tác làm ăn sẽ luôn được đánh giá cao và nhờ vậy mình sẽ dễ dàng tiếp cận họ hơn. 4 năm đại học, 4 năm là lớp trưởng, tôi đã thấu hiểu sức mạnh của điều này. Việc tôi luôn chào bác bảo vệ ở trường bằng cái tên của bác mà suốt những năm sinh viên tôi không phải đóng tiền gửi xe, hay các chị trong tổ trực lớp luôn ưu tiên cho lớp tôi những phòng trống không sử dụng để dùng vào việc thảo luận nhóm… Những biệt danh ngộ nghĩnh thường được tôi sử dụng vì nó thật dễ nhớ, chỉ nghĩ đến việc sắp xếp những cái tên tôi vừa tiếp nhận với những liên tưởng trong đầu đã khiến tôi muốn cười phá lên rồi, không biết có ai quan sát thấy nét mặt mình đang dãn ra và trở nên lém lỉnh hơn không đây. Tôi làm mặt nghiêm túc và tiếp tục lắng nghe.
“Buổi sáng ngày hôm nay các bạn sẽ được anh Dũng sắp xếp vị trí làm việc cùng các anh em trong phòng. Buổi chiều chị Hà sẽ tiếp tục giới thiệu về những nội quy của công ty và những anh chị ở phòng ban khác trong toàn tập đoàn, tất nhiên sẽ là những người các bạn làm việc thường xuyên. Ok, vậy là được rồi. Có ai có câu hỏi gì không?”
Như một phản xạ, tôi nhận thấy quả bóng đang được đá về phía mình, mình phải phát biểu cái gì đó. Mọi người đang lắng nghe mà. Hơ, nhưng sẽ nói gì đây, hỏi gì đây? Mọi thứ còn mông lung nhưng phải hỏi một câu hỏi nào đó cho ra hỏi, kẻo mọi người lại nghĩ mình dở hơi thì khổ.
“Dạ có lẽ là chưa? Khi có thắc mắc tụi em sẽ hỏi sau” – Một người trong đám lính mới chúng tôi cất tiếng. Tôi biết hắn, hình như tên Thành, hắn ngồi cạnh tôi ở vòng thi cuối, thật đau đớn là tôi đã phải nhờ đến sự giúp đỡ của hắn cho 1 câu hỏi trong bài test. Không được “fair” lắm nhưng mà thực sự thì thế giới này cũng đâu có công bằng, hơn nữa đó chỉ là câu hỏi về phép tính trong sơ đồ xây dựng Sweat spot (Xây dựng ý tưởng). Nếu không hiểu bản chất của vấn đề thì phép tính đó cũng là vô nghĩa thôi. Tôi tự biện bạch cho sự yếu kém của mình như vậy, nhưng dù gì cũng phải công nhận hắn thật dễ thương. Mà tại sao hắn lại dám đại diện cho cả mình ở đây chứ, hắn nghĩ mình là ai, là trưởng nhóm sao? Hắn có thể nói thay người khác, mọi người, tất cả, ai cũng được… trừ mình? Tôi nhanh chóng quay trở lại với những tính toán quái gở của mình như vậy. Nhưng thú thật là tôi chưa biết hỏi gì đây:
“Chào các anh chị, em là Hà Lan mong được sự giúp đỡ của các anh chị ” Cả phòng quay sang nhìn tôi, có cả tiếng cười vang lên phía vài anh chị đằng xa kia. Hình như mình nói hơi to. “Anyway” vậy cũng được, mình đã khác biệt với đám đông, dù thực sự thì cũng dở hơi thật.

Adom (I)

Tiếng thở gấp gáp, nó đang sợ thì phải.
Bị mắng te tua như thế không khóc trước mặt sếp thì nó cũng là đứa đầu tiên rồi. Gan thật. Ngày trước mình còn chẳng đứng được thêm 5 giây sau khi lão bước đi. Ghê thật.

Mình đã làm hết sức rồi, mình không hề có ý định ỷ lại vào ai hết kể cả lão. Nhường khách hàng ư, để rồi mắng nhiếc mình như thế ư. Lão nghĩ mình là sếp thì có thể làm thế sao. Mà lão điên rồi.
Mình chỉ muốn có khách hàng đầu tiên, dù là cách đó, nhưng mình không cần tiền thưởng mình chỉ muốn trải nghiệm, muốn học để hòa nhập vào cái môi trường quái quỉ này thôi. Người mới nào cũng thế mà. Lão điên, chửi cái nữa cho bõ tức.

Cô bé nhân viên mới hả? Cậu lại làm cho tụi nó bỏ đi hết thôi.
Mình biết, nhưng làm kinh doanh rất khắc nghiệt, mình cần những đứa cứng đầu, nếu chưa cứng đầu thì mình sẽ làm cho nó trở nên như vậy.
+ + + + + +
Cuối cùng cũng trót lọt. Mình là nhân viên công ty, mình cũng đi làm rồi đó, 2 tháng, 3 vòng thi, 4 vòng phòng vấn, mình nghĩ cũng chỉ có nơi quái quỉ như ở đây mới dành nhiều thời gian cho tuyển dụng như vậy. Hít một hơi thật dài cho sảng khoái lấy tinh thần cho ngày làm việc đầu tiên cái. Mà hình như có mấy người đang nhìn mình từ xa thì phải, hẳn là họ nể mình lắm. Không nể sao chứ. Adom là 1 tập đoàn phân phối xe ô tô hàng đầu tại Việt Nam, tất tật đều qua Adom. Mà mình lại trở thành sales của Group Mercedes chứ. Vậy là đỉnh cao của đỉnh cao rồi. Sao không tự thưởng cho bản thân 1 tách café nhỉ.
Quầy bar của Adom nằm ở góc tầng 2 trong cái tòa cao ốc hơn 20 tầng, nơi đây có đủ các hoạt động giả trí, đan xen phía mặt tiền là trưng bày những sản phẩm mới nhất mà công ty đang phân phối. Ở đằng xa kia là khu vực bi-a, giờ này còn sớm chưa có ai chứ một lúc nữa thôi là nhiều lắm, mình sẽ nhẵn mặt ở nơi đây sớm thôi – Tôi nghĩ nhanh đến những lúc tụ tập chơi bi a cùng mấy ông bạn khi còn ở đại học. Khu vực chơi golf ở sảnh cuối, hướng ra khoảng không phía sau tòa nhà, môn này tôi chịu không biết chơi, thỉnh thoảng bố có rủ đi chơi cùng nhưng không có hứng vì tôi thích đi với bạn hơn. Kia là ai nhỉ, đến trước cả mình cơ à.
– Đó là Thomas Nguyen, giám đốc điều hành của tập đoàn. Sáng nào ông ý cũng chơi golf vào giờ này. Khoảng 10p nữa thôi là nghỉ và sẽ đi bơi ở trên sân thượng.
– Oh, chào chị.
Đang mải mê quan sát những điều mới lạ nơi đây, tôi không nhận ra rằng Tiểu Hà đã đến tự khi nào. Chị là người đâu tiên tôi gặp và cũng là người báo tôi đã trúng tuyển, bởi chị là trưởng phòng nhân sự của Group one (tôi vẫn thường gọi là G1). Tôi đưa tay ra 1 cách thân thiện, không quên nụ cười tươi rói trên khuôn mặt. Bắt tay đúng cách luôn mở đầu cho những mối quan hệ làm ăn tích cực (Bố tôi dạy thế mà)
– Cám ơn chị, mong rằng thời gian làm việc tới chị sẽ giúp đỡ em nhiều.
Có nên đề nghị như vậy không nhỉ? Vừa dứt lời tôi tự thấy mình hấp tấp, điều đó nói lên rằng tôi không tự tin lắm. Mà cũng đúng thôi, mới ra trường với một mớ những kinh nghiệm làm việc lặt vặt khi còn là sinh viên cùng tấm bằng khá tôi đã được nhận vào đây làm. Nơi đáng mơ ước của biết bao sinh viên như tôi ngay từ khi còn ngồi ghế nhà trường.
– Chị sẽ không giúp em đâu, em sẽ phải tự chứng tỏ năng lực của mình để tồn tại nơi đây. Sẽ không dễ nhưng hãy cố gắng vì dù sao em cùng với 9 bạn nữa đã vượt qua hơn 1000 ứng viên khác để được nhận vào thử việc 2 tháng tại Adom. Sau 2 tháng sẽ chỉ còn 2 người mà thôi.
Nói rồi, Tiểu Hà gọi tách trà nóng và đem lên phòng làm việc. Ờ, không giúp đâu, nhưng chị nói thế tôi cũng thấy mình phấn chấn lên nhiều lắm, thế là giúp rồi còn gì, tôi mỉm cười. Chị bước đi thanh thoát và tự tin, cái tên Tiểu Hà gợi cho tôi đến hình ảnh con bạn thân bé bỏng nhưng chị thì không, đó là 1 cô gái chững chạc, tự tin và rất lôi cuốn thực tình là tôi phải nhận xét đúng như thế thôi. Tôi chào chị lần nữa và cũng không quên nụ cươi tươi rói như khi chị đến. Tự thấy nụ cười của mình cũng giống như cô bé phục vụ ở quầy căng tin này quá. Khi chị khuất sau lối ra thang máy và chắc hẳn đã được mở sẵn bởi anh bảo vệ đẹp trai ở đó, tôi ngồi lại nhâm nhi ly café và quan sát Thomas từ xa, đó là người đàn ông, hơ chắc vậy rồi, tôi cười một mình vì cái suy nghĩ quái gở của mình. Thomas đang tập trung vào quả bóng dưới chân, bỗng vút, chiếc gậy golf đẩy quả bóng xé gió đi về phía mảnh lưới đã đặt sẵn những tiêu golf trên đó. Nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt của Thomas tôi đoán chắc ông ta đã đánh tốt gậy vừa rồi. Bỗng có tiếng động cơ từ phía mấy cái ô tô cắt đứt sự tập trung của tôi, 2 cậu bé chạc tuổi thằng Tèo nhà tôi đang hì hụi lau chùi những chiếc xe trưng bày vốn đã sáng loáng như không thể sạch hơn được nữa. Kia là chiếc SLK350 màu bạc Iridium, một chiếc Roadster hạng nhỏ mui cứng, hệ thống rửa đèn tự động đã được cậu bé kích hoạt. Chiếc xe đẹp quá và tôi biết rằng lý do mình chọn Adom chính là vì những chiếc xe như vậy. Quay sang tính tiền và chuẩn bị về phòng làm việc, tôi không quên ngoảnh sang khu vực chơi golf, Thomas đã đi tự khi nào, đúng giờ quá, cả Tiểu Hà cũng am tưởng thời gian biểu của sếp đấy chứ.
– Dạ, không phải tính tiền đâu chị ơi. Mỗi ngày chị có thể thoải mái ngồi đây với 3 lần gọi đồ uống bất kỳ, 1 bữa trưa miễn phí. Chị cũng có thể gọi đồ uống bất kỳ mà không cần thanh toán khi làm việc với khách hàng ở đây.
Cô bé cười nhí nhảnh khi giới thiệu cho tôi những đặc quyền của mình có ở cái quầy bar này. Ồ, thật tuyệt, sao điều này mình không biết nhỉ. Vậy ví dụ nhé, mình sẽ mời bạn tới đây và cùng uống café, liệu cô bé kia có tính tiền cho mình không nhỉ? Chắc là không đâu. Tôi chợt nhớ lại cái bảng phong thần treo ở phòng phỏng vấn: “Hãy phục vụ khách hàng bằng cả trái tim mình, vì nếu họ không hài lòng về bạn, thì bạn bè của họ cũng sẽ không hài lòng về bạn”. Tôi nhanh chóng tính toán cho mình những phép tính rất trẻ con như vậy mà sau này tôi nhận thấy rằng chúng quả là những phép tính không cần thiết, chúng ta sử dụng đầu óc cho việc khác còn việc vụn vặt thì đừng bận tâm. Nơi đây quả là hay quá cơ, rất nhiều triết lý hay ho (tôi nghĩ thầm trong bụng như vậy).
Tôi tạm biệt cô bé và chạy về phía cầu thang máy.
Bỗng lanh lảnh có tiếng ai gọi đâu đó, mà hình như gọi mình thì phải, tôi đảo mắt một vòng và dừng lại ở phía quầy bar. Cô bé gọi mình có việc gì vậy nhỉ? Phải chăng vừa rồi có sự nhầm lẫn vì mình là nhân viên mới thì chưa được hưởng chế độ đãi ngộ như vậy. Cái đầu tôi nhanh chóng nghĩ ngay đến việc sẽ thanh toán cho khoản đồ uống vửa rồi của mình.
– Chị, chị cho em xin xác nhận vào đây, tên chị là gì nhỉ?
Trên màn hình máy tính trước mặt tôi đó là list các danh mục những combo đồ uống, đồ ăn và cả thời gian sử dụng dịch vụ của những nhân viên nơi đây. Tôi thấy tên mình được đánh dấu cùng với 9 nhân viên mới trong bảng. Bỗng chốc tôi thoáng nghĩ rằng: vậy chẳng phải mọi hoạt động của tôi đều sẽ vô tình được ghi lại như 1 cuốn nhật ký sao. Ngón tay tôi lướt tới Bảng tên: Nguyễn Hà Lan.

Mưa mùa thu…

Cơn mưa như trút nước, cơn mưa cuối thu thật khác thường…
Nó chẳng buồn đến công ty nữa, mưa to thế mà. Nhưng một ngày mưa như thế, nằm nhà, 1 mình chắc nó cũng điên mất. Nằm ngẩn ngơ 1 lúc, nó dậy và sửa soạn đi làm. Bữa sáng chị giúp việc chuẩn bị từ sớm giờ đã nguội lạnh, nó chẳng buồn ăn, vớ vội chìa khoá xe và đi thẳng xuống gara… Bắt đầu ngày mới bằng 1 cơn mưa… thật tệ, nó nghĩ thầm.

– Mưa to lắm, chị sợ không đi nổi đâu. – Chị giúp việc lo lắng nói với nó.

– Ra đường thế này chết chắc, mưa kinh quá, thôi ở nhà. – Nhìn bầu trời, mưa rơi càng lúc càng xối xả, bao nhiêu nhiệt huyết, quyết tâm ra khỏi nhà chợt tan biến.

girl in rain

“Trong cơn mưa, đôi mắt em u buồn…” Tiếng chuông điện thoại đổ, bản nhạc vẫn nguyên từ ngày anh rời xa cô.

– Chị Mai hả, chị đã tới chưa, hôm nay chị có hẹn phỏng vấn nhân viên mới đó?

– Oài, cho lui lại đi.

– Nhưng chị đã lui 2 lần rồi, một lần chị đi gặp khách hàng tuần trước, 1 lần chị kêu bận chương trình hôm đầu tuần đó ha.

– Vậy ư, vậy chị nói anh Thành phỏng vấn trước nhé, tôi sẽ đến muộn rồi phỏng vấn sau.

– OK thế ha.

Rốt cục vẫn phải đến công ty, Mai hậm hực:

– Chị Bình à, tôi đến công ty đây, chị gọi tôi cái taxi nhé…


… Chiếc xe không thể nhích thêm được nữa, đoạn đường rộng thênh thanh thoáng chốc đã bị ứ đọng cả đoàn người xung quanh, vài chiếc còn cố chạy, xe chết máy thì dắt bộ, ô tô chết máy nằm im lìm trong biển nước.

– Trời ơi, mưa to quá, đường kẹt rồi chị ơi. – Tiếng nói thất vọng của bác tài xế Taxi.

– Trễ rồi, phải chờ  ở đây sao… – Mai cũng không dấu được vẻ ngán ngẩm trong lòng.

Cơn mưa tầm tã kéo dài tưởng như không ngớt, mực nước lên quá nhanh, hệ thống thoát nước tệ hại đã không thể làm cho mọi thức đỡ tồi tệ hơn. Nước dâng thoáng chốc đã ngập vào sàn xe. Bác tài xế từ nãy giờ điện đàm với tổng đài giờ cũng chẳng buồn nói chuyện nữa, chỉ nghe thấy tiếng chửi thề, tiếng gọi ý ới qua bộ đàm.

– Bác ơi, cho tôi gửi tiền, tôi xuống đợi ở quán café bên kia đường ha.

– 15k thưa chị.

– Chị đi cẩn thận…

– Á…

… “Chậc chậc, số mình đen đến thế là cùng, lần đầu thì bà ý bận, lần 2 cũng bận, lần thứ 3 chưa biết sao nhưng mưa quá trời. Thử hỏi có ai đi xin việc mà vất như mình không chứ, hừ hừ”

– Nè ăn đi chứ, từ sáng đến giờ mẹ cứ nghe con kêu như vậy hoài. Mưa thế là hên lắm đó, cố lên con trai.

– Mẹ ơi, con chưa biết hên xui thế nào, nhưng nhìn trời mưa thế này, bản tin thời tiết lại báo trời sẽ mưa liên tục đến tuần sau… Chắc có xui đến mấy cũng không thể tệ hơn thế này.

Hưng ngồi ăn, nhưng tiếng xì xầm rủa ông trời thì vẫn không ngớt, chắc sẽ không ngớt chừng nào mưa còn chưa ngớt.

– Thôi con đi đây mẹ ơi… Tiếng nói không rành lời khi trong miệng vẫn đang đầy ứ miếng bánh mỳ, hắn lao vội ra ra sân.

– Này, còn cốc sữa, uống xong rồi đi con.

– Thôi mẹ ơi. Con đi đây… A A A Aaaaa… – Vẫn là tiếng chào buổi sáng quen thuộc của Hưng khi bắt đầu ngày mới, hàng xóm láng giềng ở đây thì ai cũng quen với những tiếng thất thanh như vậy. Tuy nhiên nếu nhà ai có khách đến chơi thì vẫn luôn bị giật mình vì tưởng có tai nạn, có người tưởng cướp, cũng có người tưởng có hắn bị thần kinh… nhìn chung là rất không tích cực.

Tốt nghiệp được 2 năm rồi, nhưng lần này mới là lần xin việc chính thức của Hưng. Hai năm qua, hắn cứ lông bông khắp nơi, đi đây đi đó. Ba mẹ giục thì hắn biểu đi cho thoả những tháng ngày học hành. Học đã dành cho ba mẹ rồi, bi giờ thì phải cho bản thân chứ. Suốt những năm tháng học hành, chưa một lần ba mẹ Hưng phải phàn nàn về kết quả của hắn, ông làm nghiên cứu khoa học cho 1 cơ quan nhà nước, nói chung là cũng có chức, có quyền… đã dành sẵn một vị trí cho hắn khi ra trường. Tuy nhiên hắn là người quyết đoán và độc lập, hắn không thích vậy, hắn đã chọn cho mình một chuyên môn khác hẳn với ông, hắn thích làm những công việc năng động, sáng tạo cao vì thế hắn chọn Marketing. Rốt cục ba hắn đã tức nổ mắt vì việc này, không thèm nói chuyện với con trai suốt mấy tuần, chỉ một điều, ông tôn trọng quyết định của hắn. Suốt mấy năm học hành, chỉ có chị hắn là thông cảm và trợ giúp. Và cũng để chứng tỏ bản thân, hắn cũng đi làm từ năm thứ 2 khi còn là sinh viên và tự  lập từ đó.

… Cơn mưa táp vô, rát mặt, nhưng hắn vẫn phóng như bay, những làn nước sau bánh xe chẽ ra hai, cứ như nó đang đi suồng vậy. Mà nói thực, nếu xung quanh bỏ đi 2 dãy nhà 2 bên đường chắc đây cũng chẳng còn là một con phố nữa. Cơn mưa như trút nước, nước như tràn từ đê về, không lối thoát, nước lênh láng, nước ngập tưởng đến yên xe. Ô tô trên đường cái nằm chết, cái chòng chành, xe máy cái dắt bộ, cái nào khoẻ thì cố rồ ga mà chạy, chạy như hắn. Cũng may con Honda Ressel này hắn đã độ lại, 2 cái ống xả cao vút ngay sát dưới đèn xi nhan sau vì thế mà cũng không lo nước tràn làm sặc máy. Càng đi, nó càng tít, tuy không được nhanh vì nước ngập cao quá, tiếng xe vẫn gầm rú, oai hùng, người xung quanh đứng nhìn hắn lượn, hắn phóng, hắn thấy mình thật hùng dũng … “A A A Aaaaa…” hắn lại hú lên…

– Á, thôi chết em… – Đổ lái quá nhanh, hắn văng ra khỏi con xế, mà chưa hiểu chuyện gì. Vùng dậy nhanh như chuẩn bị đánh nhau, hắn lao đến chiếc taxi.

– Trời ơi, tội nghiệp.

– Ối, bạn, giúp tôi đứng dậy đi nào, nhìn gì thế. – Cô gái vừa mở cửa taxi bị ngã xuống vũng nước ngay cửa xe, chiếc xe máy chưa lao vào, nó vừa kịp tránh nhưng sóng nước xô cô ngã nhào.

– Ôi, em yêu của anh, em bị nó “móc lốp” rồi.

Chắc cha chết hắn cũng không thảm thương như vậy, con xe nằm vật, im lìm trong vũng nước mưa, hắn nhấc chiếc xe lên, nhìn một lúc rồi dắt lên vỉa hè.

– Này thằng kia, mày phóng xe thế hả, thấy người ngã mà không đỡ là sao. – Bác tài xế chạy ra đỡ Mai dậy, nhưng vẫn không quên mắng cho gã thanh niên phóng xe ẩu té tát.

Nhận ra mình thiếu sót điều gì, hắn quay lại bên chiếc xe. Mai nghĩ thầm “đó, ít ra gã thanh niên cũng biết điều đấy”.
Hắn đứng chân chân nhìn Mai một lúc rồi mò mò cái gì chỗ chiếc xe vừa đổ.

– Nè, nè, ít ra cậu cũng nên giúp đỡ người bị nạn chứ. – Nhân ra mình đã ăn “dưa bở”, Mai hậm hực với cậu thanh niên.

– Chị. Chị giữ cái quần lại đi, nó bị rách kìa. – Cậu thanh niên tỉnh queo nói với Mai.

– Á! – Tiếng Mai thất thanh, kèm với đó là hạ chiếc ô xuống che, vừa rồi bị ngã, chiếc quần đã bị rách lúc nào không hay, nó xẻ một đường dài, lộ ra đôi chân dài, trắng và cả chiếc quần chip, khiến Mai đỏ ửng mặt. Sau đó cô vội nhảy ngược vào chiếc taxi. Hành động nhanh đến mức, Hưng và bác tài xế cũng phải phì cười vì động tác của cô.

– Đường ngập nước như vậy, mày cũng nên đi từ từ thôi.

– Thôi bác tài ơi, là lỗi của tôi… Xin lội anh nhé, tôi không đã không để ý khi mở cửa xe. – Mai nói với ra với cậu thanh niên qua chiếc cửa sổ vừa hạ xuống.

– Không sao, cũng may là không bị làm sao, nhưng chiếc đồng hồ của em bị rơi chỗ nào giờ không thấy nữa.

– Cám ơn anh đã cho mượn chiếc quần.

– Không sao mà, dù sao em cũng ướt hết rồi, mặc quần mưa cũng có làm gì đâu.

– Ah, hình như anh đang vội đi đâu, tôi xin lỗi vì không để ý mà anh bị nhỡ việc.

– Hôm nay em có cuộc hẹn quan trọng, chắc giờ cũng trễ rồi.

– Tôi tên Mai, còn anh tên gì vậy.

– Chắc em ít tuổi hơn chị, em tên Hưng.

– Hà Nội hôm nay bão về, mưa to quá. Có lẽ là chưa khi nào có mưa nhiều như vậy nhỉ?

– Có lẽ vậy, mưa thế này cũng chẳng thể làm gì được. Ngồi lúc nữa rồi cũng phải về thôi, mưa không ngớt được đâu.

– Cái tay… cái tay của anh.

– Trời đất, xui quá trời, nó bị xước dài thế này sao. – Một đường rạch dài trên cánh tay của Hưng, nãy giờ mưa ướt anh không thấy, giờ những tia máu cứ ứa ra đỏ tươi cả cánh tay.

– Anh đưa qua đây. – Mai lấy giấy lau qua chung quanh, rồi vội chạy đi hỏi anh chủ quán xin một chút nước muối ấm.

– Anh để tôi làm sạch cho, trời ơi, xin lỗi anh nhé.

Nhìn cách hối lỗi của Mai, và sự ân cần của cô, Hưng cười phá lên.

– Bộ anh cười gì vậy, tôi để mặc anh nè.

– Cô cứ tiếp tục đi, mấy khi tôi có một cô gái ân cần với mình như vậy chứ.  – Hưng trêu đùa để xóa tan sự ngượng ngùng của Mai.

Mai ngượng quá, cô chấm mạnh chiếc khăn vào chỗ xước trên tay, Hưng vờ kêu toáng lên…

Cơn mưa vẫn rơi, mưa rơi liên hồi… quán café mỗi lúc thêm đông, kẻ đứng trú mưa ngoài hiên, kẻ chui vào uống tạm cái gì đó, có đôi thì vào tình tứ… tất cả đều chờ cơn mưa mau tanh. Hai người, chưa hề quen biết giờ lại ngồi chung một bàn, hai người vì một sự tình cờ, họ gặp nhau và giờ đang thật thân mật như đôi tình nhân, nhưng đơn giản, đó là duyên số.

… Không biết câu chuyện tiếp theo như thế nào? Chỉ nghe phong phanh rằng, lần đó Hưng đã không xin việc vào công ty đó nữa và hắn cũng được tặng một chiếc đồng hồ mới, chiếc đồng hồ hắn rất thích và luôn đeo trên tay cả khi đi ngủ. Còn mai, sau lần đó cô cũng nhận được một món quà… đó là một chiếc quần, tuy nhiên nó không phải là chiếc quần dài!

(Viết trong ngày HN bị ngập lụt)

Đũa lệch

– Cưng ơi, đưa em chiếc màu đỏ của anh, em đưa lại anh chiếc màu đen này.
– Ủa, như vậy là dùng đũa lệch đó.
– Em chẳng quan tâm, em thích thế, đưa em chiếc đó đi cưng.
Nó và Tịnh Cầm đúng là một đôi đũa lệch, mọi người vẫn nói vậy, bạn bè nó cũng nói vậy và cả nó cũng nghĩ vậy. Nó bình thường, dáng vẻ bình thường, công việc bình thường, ở nó mọi thứ đều được miêu tả bằng 2 chữ “bình thường”. Nhưng Tịnh Cầm thì khác, là một hot girl từ khi còn học đại học, cô luôn nổi bật giữa đám bạn. Thật khó nhận biết được người ta để ý cô vì điều gì, có thể là chiều cao 1,7 m, cũng có thể vì vẻ đẹp tự nhiên trên khuôn mặt cô. Tịnh Cầm còn được mọi người biết đến với tư cách là đại sứ hình ảnh của một nhãn hàng nổi tiếng. Vì sự nổi tiếng đó, rất nhiều chàng trai theo đuổi cô: kẻ do thách thức nhau, kẻ thì muốn khẳng định chất đàn ông của mình, kẻ thì yêu đơn phương giống như ta vẫn thường yêu thần tượng của mình… nhưng chẳng ai lọt mắt xanh của nàng, cho đến khi Tịnh Cầm gặp nó.

Tịnh Cầm không thích những gã đàn ông công tử, cũng không mê những đại gia lắm tiền. Có những lúc mọi người hỏi cô về tương lai, cô vẫn thường trả lời vu vơ: chuyện gì đến sẽ đến, nói bây giờ cũng đâu có chắc chắn điều gì. Nói vậy, nhưng thi thoảng cái suy nghĩ về người chồng để cô dựa dậm, người bạn đời để cô sẻ chia cũng làm cô ưu tư.
Ba đã bỏ 2 mẹ con khi Tịnh Cầm vừa tròn 18, ông ở lại để làm tròn trách nhiệm của một người cha. Mẹ cô đi bước nữa sau đó 2 năm… Một cuộc sống gia đình như vậy đã khiến cô suy nghĩ rất nhiều về tình yêu và hạnh phúc. Rốt cục, tình yêu là gì, có phải là gắn kết tâm hồn, tình yêu là sự đồng điệu giữa 2 con người khác nhau… tất cả thật phù phiếm.

Nó bước vào cuộc đời Tịnh Cầm, hay Tịnh Cầm bước vào đời nó cũng không rõ.
– Cô gái, làm sao để em yêu anh?
– Đơn giản thôi anh à. Chỉ cần 1 chút kiên trì và hiểu em.
– Vậy anh phải kiên trì bao lâu?
– Cái đó tuỳ thuộc vào việc anh hiểu em đến mức nào.
– Vậy làm sao để anh hiểu em?
– Cái này… tuỳ thuộc anh kiên trì đến đâu ha.
Đã không ai làm được điều đó, cũng có thể không ai đủ kiên trì để hiểu, hay không đủ hiểu cô để yêu. Nó cũng vậy, nó chưa bao giờ nghĩ mình hiểu Tịnh Cầm, nhưng nó biết chắc 1 điều: nó yêu cô thật lòng.

Có nhiều cách để tìm đến một ngôi nhà, nhưng bạn sẽ chỉ vào được bên trong nếu cánh cửa được mở bởi chủ nhân căn nhà.
Cánh cửa trái tim cũng vậy.

Mùa đông yêu thương!

“Anh ơi, cuối tuần này trời đẹp lắm đó, mình đi chơi nhé!
Tuần trước em cũng nói vậy
Vâng, thì đúng là chủ nhật trước nắng đẹp thế mà
Tuần trước nữa thì sao
Vâng, cuối tuần đó trời cũng đẹp
Đâu! Hôm đó trời mưa to mà.
Đúng! Trời mưa thật nhiều, có vậy anh mới đứng che mưa cho em tình cảm thế chứ. Vậy cũng được xem là trời đẹp.
Cái đó không thể nói là đẹp được
Nhưng em bảo đẹp, thì nó đẹp… anh muốn vặn vẹo không?
Hix, thôi vậy. Với em, ngày nào cũng đẹp thôi vì em thích mùa thu nhất mà”
————
Mùa thu
Dường như, ai đã 1 lần tới Hà Nội vào mùa thu đều có 1 nhận xét chung rằng: mùa thu Hà Nội thật đẹp. Đi bộ qua các con phố cổ, đi một vòng quanh bờ hồ, hay chèo thuyền trên Hồ Tây… chắc hẳn bạn sẽ luôn thấy bồi hồi, xao xuyến vì cái kỳ lạ mà thân quen của mùa thu nơi đây.
Phải chăng những tia nắng vàng nhẹ nhàng vương trên cành liễu ven hồ đã tạo ra cái đẹp đến thế
Hay, những làn gió mát rượi khẽ lướt qua khiến lòng người nhẹ bẫng
Hay chăng, mùi hương cốm ngào ngạt đầu phố lại gợi lên trong lòng ta nỗi hoài cổ xa xưa.
… Mỗi người đều có những cảm nhận về Hà Nội, về mùa thu cho riêng mình.
Còn em, em yêu mùa thu vì đó là mùa của tình yêu.

Mùa Thu – Ly biệt
Ngày anh gặp em đó là một ngày mùa thu
Ngày anh nhận ra tình yêu của mình cũng là một ngày mùa thu
…Và anh mất em cũng là mùa thu ấy
Em có biết rằng, mùa thu ấy, đó là mùa mà anh ghét nhất, dù nó đã gắn với anh bao kỷ niệm về em.
Em ra đi khi anh mới bắt đầu thấy mùa thu đẹp
Người ta nói:
Sau đêm sẽ là ngày
Sau mưa trời lại sáng
Đó là quy luật tuần hoàn của tự nhiên
Nhưng…
Đã mất đi rồi có trở lại không em?!

Mùa đông – Hồi sinh và bắt đầu
Những chiếc lá vàng đang rủ nhau rời cành, vậy là mùa đông đã sang rồi đó, mùa mà em ghét đây này! Em ghét nó vì anh thường bị ốm quay quắt phải nghỉ học nằm nhà, mùa mà cái mũi anh lúc nào cũng sịt sụt khó thở, cái mùa mà khi ra đường em lúc nào cũng phải bịt mặt kín như ninja, thật chẳng thời trang chút nào. Nhưng… anh yêu cái mùa này, yêu cái lạnh đến run người của nó, yêu cái màu xám xịt của bầu trời, anh thích cái mùa mà chẳng ai có thể yêu nổi.
Mùa đông năm nay đến sớm!
Những gì đã qua thì để nó qua đi em nhé, ta làm lại cho một mùa đông tràn ngập yêu thương!

Gã khờ

Đã rất nhiều người nói với gã như vậy khi gã trở về Hà Nội, trở về với khoảng trống đầy đau khổ trong gã.Nơi đây đã từng là thiên đường tình yêu dành cho gã và Hoài Sa, nơi ghi dấu một chuyện tình đầy trắc trở.
Nhưng cuối cùng, cái kết đẹp đẽ đã không diễn ra… như gã, như Sa, như mọi người vẫn tưởng.
Gã ra đi…

Sa vẫn chờ gã, chờ một hình bóng xưa, cô nghĩ rằng gã sẽ quay về, và quả thực gã đã quay về. Vẫn hình dáng ngày xưa ấy, dẫu gương mặt gã đã nhuốm màu sương sa, và bụi phong trần. Gã đã quay về.
Người gã gặp đầu tiên đó chính là Sa.
Một khoảng trống mênh mang, một miền thương nhớ sâu thẳm còn lưu lại, luôn dằn vặt gã đó chính là người con gái này. Người con gái yêu gã tha thiết. Và gã đã quay về.

Cuộc sống, những thử thách cuộc đời đã tôi luyện con tim và khối óc con người. Thậm chí nó có thể thay đổi hoàn toàn một con người. Gã cũng cuốn vào vòng xoáy bất tận đó.
Mọi người nói, gã hãy để Sa yên, để trái tim mong manh và mềm yếu ấy tìm thấy và hòa mình với một trái tim biết đồng cảm, biết sẻ chia và sẽ là chỗ dựa cho cô suốt cuộc đời còn lại.
Gã không nghĩ vậy, với Sa, gã sẽ làm cho cô thấy bình yên.

Một rào cản vô hình chắn ngang, đó không phải là thực tại… đó là quá khứ.
Gã lại một lần ra đi, ra đi để trái tim đó được tự do, để nó đau một lần rồi không bao giờ phải đau lần nữa.
Bên hắn, Sa chưa bao giờ thấy hạnh phúc, những giây phút 2 người bên nhau luôn có sự hiện hữu của quá khứ.
Sa đau, dẫu gã có tìm cách xoa dịu. Nhưng thực tế là không thể đổi thay, còn Sa cũng không thể thay đổi, những vết hằn đó quá sâu.
Bằng cách này, hay cách khác giữa Sa và gã, những khoảng đen trong tâm khảm lại được bới móc lên, như vết thương mới chỉ tạm khô vảy đã bị bóc chày máu trở lại.
Không đau, nhưng khốn nạn. Gã nghĩ vậy. Gã thấy cuộc đời mình chẳng khác gì tên ăn mày đang ngửa tay cầu xin lòng vị tha.
Cái cao ngạo trong hắn không tắt, nó không bao giờ mất đi, gã chỉ kìm nén nó.
Nhưng rồi, nó cũng không chịu ngủ yên, và gã ra đi…
Ra đi vĩnh viễn.

Mọi người vẫn nghĩ hắn là gã khờ.
Trớ trêu thay, gã cũng thấy vậy.

Tình yêu lạ thật

Cuối cùng anh cũng phải thừa nhận mình cũng chỉ là 1 người bình thường, bằng xương, bằng thịt chứ không phải 1 cái máy, mà thậm chí, cái máy cũng có lúc cần được bảo dưỡng…

Trận ốm kéo dài suốt 3 ngày qua đã giúp Lucas có thể khẳng định như vậy. 3 ngày qua, trời mưa tầm tã, cơn mưa trắng trời, nhưng khiến người ta tối mắt tối mặt. Lucas đã từng lo lắng với ý nghĩ mình là một người vô cảm với 1 trái tim lạnh giá không biết yêu. Cuộc tình 4 năm của anh và Cathy đã chấm dứt được 4 tháng vào cái lúc mà không ai ngờ tới… ngay trước ngày cưới 4 ngày.

Việc có 1 gia đình nhỏ thật là một điều kỳ diệu với Cathy, cô đã háo hức chuẩn bị cho ngày cưới cả 1 tháng trước đó. Nhưng với Lucas thì không, đó là một gánh nặng… anh đã nghĩ như vậy. Có nhiều việc cần phải làm, và cần phải đạt được trước hôn nhân, càng gần ngày cưới anh càng cảm thấy căng thẳng và lo lắng nhiều hơn. Và Lucas đã làm như vậy, làm cái điều mà lý trí mách bảo: Chia tay.

Căn phòng nhỏ nơi anh ở vẫn luôn gọn gàng, sạch sẽ đến lạ… như thể nó vẫn luôn được sắp xếp và dọn dẹp bởi bàn tay của phụ nữ. Tuy nhiên, sự thật không phải như vậy mà đơn giản cuộc sống 1 mình của Lucas quá hoàn hảo. Anh vẫn luôn như vậy, tổ chức công việc rất khoa học: những cuộc họp, cuộc hẹn khách hàng, công việc hành chính, những chuyến công tác và cả việc nhà… tất cả vẫn luôn được anh lên lịch rất cụ thể và chi tiết. Lucas thường để ra 4 ô trống trong lịch làm việc 1 tháng của mình để dành cho những công việc phát sinh chen vào. Tuy nhiên, 4 ngày đó anh cũng thường sử dụng nốt cho công việc, vì rốt cục cũng chẳng có ưu tiên nào hơn công việc có thể xen vào khoảng trống đó. Cũng phải thừa nhận rằng, Lucas rất biết chăm sóc bản thân mình, từ việc ăn uống đến tập luyện thể thao đều rất bài bản. Trước kia, anh cũng thường là người lên lịch và nhắc nhở việc sinh hoạt khoa học cho Cathy.

Mọi thứ với Lucas đều phải được làm vì 1 động cơ gì đó, nó sẽ mang lại cho anh những giá trị. Vì thế anh không thể quen với việc 2 người thường xuyên ra ngoài vào ngày thứ 7 để có những chuyến đi chơi vô bổ hay lãng phí thời gian cho việc mua sắm những món đồ không vào đâu cả. Cathy hiểu điều đó, cô vẫn luôn trách anh đã để cho lý trí lấn át tình cảm của trái tim nhiều quá, cô muốn đem đến cho anh những cảm giác mới lạ, cảm xúc lãng mạn của tình yêu, để xua đi những căng thẳng trong công việc. Nhưng cô chỉ đúng 1/2, cô đã làm rất nhiều điều để có 1 tình yêu thật lãng mạn, nhưng Lucas lại không nghĩ thế, niềm đam mê, sự vui thích của anh là từ công việc…

Nhưng nói gì thì nói, lúc này đây, Lucas đang cảm thấy rất nhớ Cathy. Anh không thể phủ nhận rằng, việc Cathy bước ra khỏi cuộc đời mình đã để lại trong anh 1 khoảng trống rất lớn, cái khoảng trống anh chỉ có thể nhận ra khi họ đã là 2 người xa lạ. Nếu cô ấy ở đang ở đây thì hẳn căn phòng đã ngập tràn tiếng cười nói trong trẻo, lảnh lót của cô. Nếu cô ấy ở đây thì hẳn anh đang ngây ngất trong mùi thơm nồng của món lacatic, món ăn anh rất thích. Và cho dù, cô ấy có không ở đây, nếu 2 người chưa chia tay thì chắc chắn lúc này điện thoại của anh đang nóng rực vì phải “buôn chuyện”… Đó có thể là rất nhiều điều Cathy có thể làm cho Lucas như khi 2 người vẫn còn yêu.

Lucas mỉm cười, anh nhận ra rằng, trái tim mình không vô cảm như anh vẫn nghĩ, nó đã biết nhớ, biết yêu và biết cần phải có nhau trong đời, cần có nhau không phải chỉ như 1 thói quen. Anh chợt nhận ra chiếc áo mình đang mặc Cathy đã rất thích, cô ấy vẫn thường mặc áo của anh khi ở đây vì như thế cô sẽ không cảm thấy cô đơn mỗi lúc anh đi công tác.

Có điều gì đó thôi thúc mãnh liệt, Lucas với tay lấy chiếc điện thoài và bấm những con số quen thuộc:

– Alô. – 1 giọng nói trong trẻo vang lên ở đầu dây trả lời.

– C..h..à..o e..m, Cathy! – Chưa bao giờ Lucas cảm thấy thiếu tự tin như lúc này, đây là lần đầu tiên sau 4 tháng anh liên lạc lại với Cathy, cũng có thể, đây là lần đầu tiên, tình cảm của trái tim đã chiến thắng sự cứng nhắc của lý trí trong anh.

– Uhm huh, rất tiếc anh đã nhầm máy rồi nhé!

Tiếng tút tút vang dài, thậm chí Lucas còn chưa kịp nói lời xin lỗi…

Ngoài trời mưa vẫn rơi, cơn mưa mùa thu tưởng chừng sẽ không bao giờ kết thúc, cũng như khoảng trống trong tim anh sẽ không bao giờ được lấp đầy.

(Viết cho 1 người)

Bởi vì ta yêu nhau

Họ yêu nhau. Tình yêu đầu tiên của cả hai, kéo dài suốt 5 năm thời son trẻ. Những tháng này sinh viên thơ mộng trôi qua nhanh. Cả hai bước vào đời với muôn nỗi lo cho tương lai.

Anh chưa đủ điềm đạm để “gạn đục khơi trong” giữa cái ao đời tù đọng. Em chưa đủ chín chắn để giúp anh lèo lái con thuyền tình yêu giữa biển đời lắm bão. Thế là ta mất nhau! Em lấy chồng khi từng đêm vẫn mộng mị về quá khứ. Anh bỏ đi xa với nỗi niềm ăn năn giằng xé bao lỗi lầm qua..Vết đau mãi không lành… Tất cả cũng chỉ vì yêu nhau…